Tại một ngôi làng nhỏ ở nước Tống, có một người nông dân sinh sống. Ngày ngày, ông cần mẫn cày cấy trên cánh đồng của mình, từ bình minh đến hoàng hôn.
Một buổi trưa hè oi ả, ông nghỉ chân dưới gốc cây lớn bên ruộng. Bỗng nhiên, một con thỏ hoảng loạn lao ra từ lùm cỏ, đâm sầm vào gốc cây, giật vài cái rồi nằm im. Người nông dân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhặt con thỏ lên, nghĩ thầm đây đúng là “bánh từ trên trời rơi xuống”. Tối đó, ông về nhà và có một bữa thịt thỏ ngon lành.
Từ ấy, ông không còn chăm chỉ làm ruộng nữa, ngày nào cũng ngồi canh bên gốc cây, mơ mộng sẽ có thêm thỏ tự đến “dâng bữa”. Một ngày, hai ngày trôi qua, chẳng con thỏ nào xuất hiện, vậy mà ông vẫn cố chấp chờ đợi. Thời gian vụt trôi, đồng lúa nhà hàng xóm trù phú, còn ruộng ông thì cỏ dại mọc um tùm vì không ai chăm sóc. Lúc này, ông mới hối hận, nhưng đã muộn.
Ý nghĩa: Thành ngữ “há miệng chờ sung” (canh gốc cây đợi thỏ) khuyên chúng ta đừng trông chờ may mắn hay mơ tưởng hái quả mà không gieo hạt. Chỉ khi nỗ lực chân thực, ta mới có thể gặt hái cuộc sống như ý.